Ôпg Thái Đ/ập Tư.ợпg Quaп Âm Bȇп Đườпg Để Mở Quáп NҺậu. Tṓι Hȏm Đó Cả NҺà CҺ/et Lặпg KҺι NҺìп Camera..
Giữa trưa oi ả của một ngày hè tháng Bảy, tại ngã tư Thiện Nhân – nơi người dân thị trấn Ngọc Lâm thường gọi là “giao lộ vàng” vì vị trí đắc địa – một tiếng búa nặng nề vang lên xé toạc không gian. Ông
Bức tượng từng là nơi người dân thắp nhang, khấn vái mỗi sớm mai hay chiều muộn. Nhưng với ông Thái, nó là một vật “cản trở buôn bán”, một thứ “mê tín cũ kỹ” không phù hợp với kế hoạch mở quán nhậu sắp khai trương của ông.
Tối hôm ấy, ngôi nhà nơi ông Thái sống cùng vợ và hai con rộn ràng tiếng cười. Một buổi tiệc nhỏ diễn ra để “thử thực đơn mới” cho ngày khai trương. Đèn nháy đỏ tím chớp tắt, tiếng cụng ly vang khắp gian nhà. Nhưng đến gần nửa đêm, đứa con gái út của ông đột nhiên gào khóc, chỉ tay ra cửa và run rẩy nói: “Có người… tóc dài… đứng đó nhìn vào!”
Camera an ninh được mở lại ngay lập tức. Và trong đoạn ghi hình mờ lúc 23h19, một bóng trắng lướt qua sát cửa, đầu nghiêng một góc không tự nhiên, không thấy rõ mặt. Ông Thái gắt: “Ảo ảnh ánh sáng thôi.” Nhưng đêm đó, không ai trong nhà ngủ được.
Chỉ hai ngày sau, nền xi măng nơi từng đặt bệ thờ Quan Âm vẫn ẩm ướt lạ thường dù trời nắng gắt. Vợ ông phát hiện dấu chân trần in mờ dẫn từ đó vào trong hiên nhà. Đêm thứ ba, ảnh thờ cha ông treo giữa gian chính bị cháy xém một góc, không ai đốt nhang, không có nến.
Từ những dấu hiệu nhỏ nhặt ban đầu, mọi thứ bắt đầu rẽ sang một hướng không thể kiểm soát. Con trai ông – 17 tuổi, khỏe mạnh, đột nhiên ngã quỵ, miệng sùi bọt, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân. Cô con gái út thì thường xuyên khóc nấc, miệng thì thầm: “Bà đứng trên nóc tủ… tóc dài lắm… không có mắt…”
Đêm thứ năm, khi camera được tua lại lần nữa, ông Thái chết lặng: trong hình ảnh rõ nét lúc 2h13 sáng, một người phụ nữ mặc áo trắng dài, bưng trên tay nửa đầu tượng Quan Âm
Bà vợ ông gào khóc, quỳ xuống, kể lại: “Em dựng bệ thờ đó khi ba người chết thảm trước nhà, chính ông từng quỳ lạy khấn nguyện khi thoát nạn năm đó. Giờ ông quên cả người từng che chở nhà mình sao?”
Từ hôm đó, mọi thứ trong nhà thay đổi. Gương trong phòng không phản chiếu rõ mặt người. Có ngày ông Thái đưa tay lau gương, phát hiện vết tay từ
Nhưng ông không nghe. Và trong lần xem lại cuối cùng, người đàn bà áo trắng từ từ tiến lại gần camera
Một tuần sau, quán “Góc Nhậu Phố Giao” bị khóa chặt, không có người ra vào. Người dân đồn nhau mỗi đêm mưa, vẫn nghe tiếng va chén cụng ly từ bên trong. Có thanh niên từng quay video thì thấy một bóng trắng ngay sau lưng mình – không ai đăng clip, chỉ để lại dòng chữ:
Mỗi tháng rằm, người lạ âm thầm đặt ba món cúng: chuối, chè đậu, bình trà – y hệt bàn thờ cũ. Mà lạ thay, trong bát chè luôn nổi một giọt đỏ như máu loãng…
Một ngày, không biết ai dựng lại bục thờ cũ, đặt tượng Quan Âm khác, nhưng má trái tượng bị nứt sâu. Ai xây, không ai thấy. Nhưng từ đó,
Người dân tránh đi ngang quán. Mỗi lần ai tò mò chụp ảnh, luôn hiện bóng mặt người sau cửa kính –
Họ nói, thứ ông Thái đập vỡ không chỉ là tượng, mà là ranh giới giữa trần gian và một nơi không nên mở ra. Và khi ranh giới ấy bị phá bỏ, thứ từng bị che chắn đã trở lại.
Không ai biết ông Thái giờ ở đâu. Cũng không ai dám gọi tên ông thêm lần nữa. Vì có lời truyền miệng rằng: ai gọi rồi, thường không về được.
Cưới vợ hơn mình 19 tuổi vì “chị ấy trải đời, sâu sắc, 3h sáng dậy đi vệ sinh anh mới tá hỏa ra

Nam – 26 tuổi – được cả hội bạn ca ngợi là “trai khôn có chí hướng”, không mê gái trẻ, không đắm sắc đẹp, chỉ mê phụ nữ từng trải.
Thế nên khi Nam cưới chị Ngọc – 44 tuổi, mọi người đều bất ngờ.
Chị từng là giám đốc sáng tạo, đẹp quý phái, nói chuyện sâu sắc, hiểu tâm lý đàn ông đến mức Nam gật đầu làm chồng sau 2 tháng yêu.
– Người ta hỏi cưới gái 18, còn mình lấy vợ hơn 18 tuổi. Nhưng không sao!
– Chị ấy từng trải, chị ấy chín chắn…
– Chị ấy là người phụ nữ hiểu mình nhất!

Nam tự hào tuyên bố thế trong lễ cưới.
Đêm tân hôn.
Phòng ngủ lãng mạn, sáp thơm trầm ấm. Nam hồi hộp thay áo ngủ, ngồi chờ vợ lên giường.
Chị Ngọc bước vào nhẹ nhàng, mặc váy ngủ lụa dài, trang điểm vẫn nguyên, tóc uốn bồng bềnh, ngồi xuống mép giường… rồi chỉ mỉm cười, không nói gì. Không đụng chạm. Không động đậy.

Nam thở khẽ:
– Ờm… chị muốn tâm sự trước à?
Không trả lời. Chị vẫn mỉm cười, gật nhẹ.
Nam nghĩ: Chắc chị ấy muốn mình chủ động…
Nhưng khi anh vừa định chạm tay thì…
– Em mệt, để chị ngủ trước.
Rồi chị nằm nghiêng quay mặt vào tường, lặng thinh.
3 giờ sáng.
Nam trở mình tỉnh dậy vì mắc vệ sinh. Lén bước xuống giường, rón rén bật đèn toilet…
Và đúng lúc anh lướt qua gương soi toàn thân cạnh tủ quần áo, anh sững người.
Chiếc váy ngủ ren trắng chị Ngọc vừa mặc…
…đang treo lủng lẳng trên móc.
Nam quay đầu nhìn lại giường – chị vẫn nằm đó, quay mặt vào tường, tóc dài xõa xuống gối.
Tay vẫn đeo nhẫn cưới.
Vậy ai đang nằm trong váy đó?
Lúc ấy… ánh đèn chớp tắt một cái.
Cánh tay “chị” trên giường rụng xuống mép, nhẹ như thể… rỗng ruột.
Nam tá hoả lao tới… giật phăng tấm chăn.
Một hình nhân silicon – loại mannequin cao cấp – đang nằm im.
Mặt in nguyên nụ cười như ban nãy. Tay trái gắn móc dính, đang rơi ra khỏi vai.
Nam hét toáng:
– CÁI GÌ VẬY??? CHỊ ƠI???!!!
Cửa nhà tắm bật mở – chị Ngọc bước ra, mặt tẩy trang, tóc buộc gọn, cười tỉnh bơ:
– À… em dậy rồi à?
– Chị không quen ngủ với người lạ đêm đầu tiên nên… cho “em gái” chị thế chỗ trước.
– Chị ấy ngoan đúng không? Không cãi, không đòi hỏi gì…
Nam lắp bắp:
– Cái đó… cái đó là… người giả?!
Chị chớp mắt:
– Em bảo yêu người từng trải… thì phải quen với vài cách ngủ… sáng tạo một chút.
Từ đó về sau, Nam có thêm nỗi ám ảnh nửa đêm: “Vợ thì ở nhà tắm, còn người nằm cạnh… không chắc là người thật.”
