Vợ m//ất 49 ngày chồng chợt nhận được cuộc gọi từ bệ/nh việ/n yê/u cầ/u đến đón con mới sinh, đến nơi anh ng/ã qu/ỵ khi thấ
Vợ m//ất 49 ngày chồng chợt nhận được cuộc gọi từ bệ/nh việ/n yê/u cầ/u đến đón con mới sinh, đến nơi anh ng/ã qu/ỵ khi thấy…
Vợ chồng Hùng và Vân kết hôn đến nay đã được hơn 2 năm, người ngoài nhìn vào ai cũng khen Vân có số hưởng mới lấy được một tấm chồng giỏi giang lại thành đạt như Hùng. Quả thật Vân cũng tự hào lắm…vậy nhưng khổ nỗi khi người ngoài vẫn nghĩ cuộc hôn nhân của Vân trọn vẹn thì cô lại đau đớn tột cùng khi nghĩ về nó. Và cái nguyên nhân chính là cưới đã lâu như người ta có con bồng con bế…còn Vân thì mãi chẳng thể có bầu….sinh cho Hùng một đứa con nối dõi.
Cô khát có con lắm, chính vì thế mà Vân tìm đủ cách rồi uống đủ các thứ thuốc để nhanh chóng có bầu. Vậy nhưng vì bác sỹ báo tử cung của cô mỏng nên việc mang thai rất khó khăn, nếu có mang thai được thì nguy cơ sảy thai vô cùng lớn.
– Em chắc không thể làm mẹ được rồi…Hay là mình ly hôn đi chồng?? Dù sao anh cũng là con một…

– Vớ vẩn, chuyện con cái là lộc trời cho chứ có phải muốn là muốn. Anh lấy em về để làm vợ chứ không phải cái máy đẻ. Em cứ từ từ…rồi sẽ có bầu thôi. Nếu không được thì vợ chồng mình nhận con nuôi. Anh cấm em nói đến chuyện ly hôn.
Và thế là suy đi nghĩ lại thì vợ chồng Hùng quyết định làm thủ tục để nhận con nuôi. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ tốt đẹp…vậy nhưng ngày hôm đó khi đang trên đường đi làm về thì Vân bị tai nạn qua đời. Giây phút đó Hùng đau đớn như muốn chết đi. Tang lễ của vợ xong xuôi, ai nhìn Hùng cũng thấy cảm thương vì anh còn quá trẻ mà đã góa vợ.
– Dù sao cô ấy cũng chết rồi…cậu cũng phải sống tiếp. Vợ câu dưới suối vàng chắc cũng mong muốn cậu được bình an như thế.
Từ ngày vợ mất thì ngày nào Hùng cũng nằm mơ thấy vợ báo mộng về.: “Đứa bé là con của anh…anh hãy nuôi nó”. Hùng tỉnh dậy toát mồ hôi, khi nhớ lại câu vợ nói với mình. Vậy nhưng lúc đó Hùng chỉ cho rằng mình vì quá thương nhớ vợ nên mới như vậy. Khi còn sống vợ chồng anh còn không thể có con…chứ đừng nói là giờ vợ chết đi có thể sinh cho Hùng đứa con.
Vậy nhưng cái điều khiến Hùng không dám tin đó là khi anh đang thắp hương giỗ 49 ngày cho vợ thì bất ngờ có một cuộc điện thoại từ bệnh viện báo anh đến làm thủ tục cho đứa con mới sinh. Khỏi phải nói lúc đó Hùng điếng người như nào…anh chợt nhớ đến những đêm vợ báo mộng cho mình. Hùng phóng xe lên bệnh viện…mà rồi khi bác sỹ chỉ vào căn phòng nơi đứa con của mình mới chào đời thì Hùng hồi hộp vô cùng. Và cái điều kinh ngạc nhất đó là lúc người phụ nữ bế đứa con ấy quay mặt lại nhìn Hùng thì anh rụng rời… Sao bạn gái cũ của anh lại ở đây.
– Linh… sao em lại ở đây, đứa bé này là!
– Đứa bé này là con của em và anh. Nó ra đời trong kế hoạch của chị Vân và em. Đợt đó, em và chị Vân tình cờ gặp nhau, bọn em đã có một cuộc nói chuyện, chị ấy bảo chị ấy thấy có lỗi với anh và gia đình. Chính em đã đưa ra đề nghị này, em sẽ sinh con cho anh, chị Vân đã đồng ý vì chị ấy muốn đứa bé mang giọt máu của anh. Anh có còn nhớ tối hôm kỉ niệm ngày cưới của anh chị không? Chị Vân đã cố chuốc anh say rồi để em vào thay chị ấy đêm đó. Theo như dự tính, sau khi em sinh, chị Vân sẽ làm thủ tục nhận con nuôi, đợi khi có dịp chị ấy sẽ nói rõ với anh, để anh có một đứa con đúng nghĩa. Em cũng sắp sang Mỹ định cư rồi nên cũng chỉ muốn giúp anh chị vậy thôi chứ không có ý gì. Nào ngờ chị ấy phận mỏng quá. Bây giờ tùy anh quyết định, trước em an tâm vì tin chị Vân sẽ chăm đứa bé tốt, nhưng giờ chị ấy không còn, anh rồi cũng sẽ đi bước nữa nên nếu như anh không muốn ràng buộc, em sẽ đưa con sang Mỹ cùng.
– Không, anh sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt. Chuyện đi bước nữa anh chưa bao giờ nghĩ tới, em hãy đi tìm hạnh phúc cho mình, cảm ơn em vì tất cả.
Chồng giấ/u lương, chỉ đưa vợ 2 triệu mỗi tháng “để học cách tiết kiệm”, đến ngày anh nhậ:p việ:n, vợ đưa ra một tập giấy tờ khiến anh cứ/ng họ/ng...

Mỗi tháng, Dũng chỉ đưa cho Linh 2 triệu đồng để chi tiêu cho cả gia đình. Anh nói: “Linh, em phải học cách tiết kiệm. Lương anh không ca/o, công ty lại đang kh//ó kh//ăn. Hai triệu là đủ nếu em kh;é/o lé;/o.”
Linh, dù ngạ-c nhi-ên vì biết chồng làm ở vị trí cao, vẫn cố gắng xo;/ay s//ở. Cô mua thực phẩm giá r;/ẻ, săn đồ gi:ảm gi:á cho Bin, và thậm chí tự may vá quần áo để tiết kiệm. Nhưng 2 triệu đồng chẳng bao giờ đủ. Những lúc tú::ng thi::ếu, Linh phải vay mẹ đ/ẻ hoặc bá-n b;/ớt đồ trang sức cũ.
Dũng luôn giữ b;/í m//ật về thu nhập của mình. Anh nói: “Anh l/o được, em đừng hỏi nhiều. Đàn ông phải gánh vác, em chỉ cần chăm Bin cho tốt.”
Linh, vốn tin chồng, không d-ám hỏi thêm, nhưng cô không khỏi ngh-i ng-ờ. Cô để ý thấy Dũng thường xuyên mua cà phê đ;/ắt ti//ền, mặc áo sơ mi hà:ng hi:ệu, và thậm chí còn đổi điện thoại mới.
Khi Linh hỏi, anh chỉ cười: “Cái này là công ty thưởng, em đừng l/o.”
Những bữa cơm gia đình dần trở nên đơ/n s/ơ. Linh nấu cháo với rau củ cho Bin, còn cô thường nhị;/n để con được ăn no. Bin, dù nhỏ, cũng cảm nhận được sự thi//ếu th//ốn.
Cậu bé từng hỏi: “Mẹ ơi, sao nhà mình không ăn thịt nữa? Bố khô-ng c-ó tiề-n hả?” Linh ôm con, nư;/ớc m//ắt chự-c tr-ào, chỉ biết nói: “Bố đang cố gắng, con đừng l//o.”
Thời gian trôi qua, Linh bắt đầu để ý những chi tiết l/ạ.
Một lần, cô v-ô tì-nh thấy biên lai chuyển khoản trong túi áo Dũng, với số tiền lên đến hàng chục triệu đồng gửi đến một tài khoản l/ạ. Khi hỏi, Dũng g/ạt đi: “Đó là tiền công ty tr::ả n-ợ đối tác, em đừng nghĩ lung tung.” Nhưng Linh không thể ngừng ngh-i ng-ờ.
Linh nhờ một người bạn làm ngân hàng kiểm tra thông tin tài khoản của Dũng. Bạn cô ti;/ết l//ộ rằng Dũng có một tài khoản tiết kiệm với số dư lớn, nhưng anh không bao giờ đề cập với Linh. Ngoài ra, Dũng thường xuyên rút tiền mặt và chuyển khoản cho một người tên Hương, mà Linh chưa từng nghe đến. Linh đa-u lò-ng, tự hỏi: “Hương là ai? Chồng mình đang làm gì với số tiền đó?”
Cô quyết định không đố;;i ch::ất ngay. Thay vào đó, Linh bắt đầu ghi chép mọi chi tiêu trong nhà, từ tiền chợ đến tiền học của Bin. Cô cũng l/é/n giữ lại những hóa đơn, biên lai mà Dũng v;/ứ/t đi. Trong lòng, Linh hy vọng có một lời giải thích hợp lý, nhưng cô cũng chuẩn bị tinh thần cho điều t;/ồi t//ệ nhất.
Một buổi tối, Dũng về nhà muộn, h;ơi m/e;/n nồ::ng n::ặc. Anh nói: “Anh vừa ký được hợp đồng lớn, nhưng em đừng mong tiêu xài gì cả. Tiền đó anh phải để dành cho việc lớn.” Linh nhìn chồng, giọng nhỏ nhẹ: “Việc lớn gì, anh nói em nghe được không?” Dũng cá/;/u: “Em đừng xen vào chuyện của anh. L/o cho Bin là đủ rồi!” Lời nói của Dũng như nh//át d-o c-ứ;a vào ti;/m Linh. Cô quyết định phải tìm ra sự thật.
Một ngày cuối tuần, Dũng đột nhiên ng;/ã qu//ỵ khi đang ăn sáng. Linh ho-;ảng lo;-ạn gọi xe cấ//p cứ;/u. Bác sĩ chẩ:n đo:án….
Ngày thứ ba ở bệ-nh vi-ện, khi Dũng tỉnh táo hơn, Linh ngồi xuống cạnh giường, đặt trước mặt anh một tập giấy tờ. “Anh Dũng, em muốn anh xem những thứ này,” cô nói, giọng bình tĩnh nhưng cư/ơng qu;/yết. Dũng ca-u mà-y, cầm tập giấy lên.
Linh nhìn thẳng vào mắt chồng, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:
– “Anh xem đi. Tất cả chi tiêu, tất cả khoản tiền mà anh chưa bao giờ kể với em, em đã ghi lại. Em biết anh có một tài khoản riêng và số tiền lớn anh gửi cho một người tên Hương. Em cần lời giải thích.”
Dũng ngồi sững, cơn đau vừa trải qua dường như làm anh tỉnh táo hơn. Anh lướt qua từng hóa đơn, biên lai, từng con số mà Linh cẩn thận lưu giữ. Mỗi trang giấy như một bản án im lặng, dồn ép anh phải đối diện sự thật.
Khuôn mặt Dũng tái nhợt, mắt mở to, lưỡi như cứng đờ. Trong lòng anh, sự che giấu bấy lâu bỗng vỡ tan trước ánh mắt kiên quyết của vợ.
– “Em… em biết hết rồi sao?” – anh lắp bắp, giọng yếu ớt.
– “Em không muốn làm ầm lên, nhưng em xứng đáng được biết sự thật. Chúng ta cùng nhau tìm ra cách giải quyết, cho Bin, cho gia đình.” – Linh trả lời, giọng tràn đầy sức mạnh nhưng không hằn học.
Cả căn phòng lặng im, chỉ còn tiếng máy thở và nhịp tim dồn dập. Dũng cúi đầu, nước mắt rơi trên má, lần đầu tiên trong nhiều năm đối diện sự thật trước vợ.
Dũng vẫn cúi đầu, tay run run, nhìn tập giấy Linh vừa đưa. Trong lòng anh, cảm giác tội lỗi và sợ hãi dâng trào. Anh định biện minh, nhưng mỗi câu nói lại vấp vào ánh mắt kiên định của Linh.
– “Em… em không hiểu…” – anh lắp bắp, nhưng Linh không nhúc nhích, chỉ đặt tay lên tập giấy, giọng đều nhưng sắc bén:
– “Anh giữ bí mật, khiến gia đình mình phải sống thiếu thốn, còn dạy con cách ‘tiết kiệm’. Nhưng anh làm ra tiền, chi cho ai, để em phải khổ nhọc, Bin phải thiếu thốn… em đã biết hết!”
Dũng lặng im, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt trào ra. Anh không ngờ rằng, tất cả những gì tưởng là bí mật, Linh đã âm thầm theo dõi, ghi chép cẩn thận.
– “Anh… anh xin lỗi… em…” – Dũng nói, giọng yếu ớt, nhưng Linh không vội vàng tha thứ. Cô đứng dậy, bước quanh giường:
– “Anh không thể chỉ xin lỗi là xong. Em cần anh minh bạch tất cả từ nay về sau. Không một đồng nào che giấu, không một quyết định nào ngoài em và Bin được giữ bí mật.”
Cả phòng bệnh lặng im. Dũng cúi đầu, nhận ra sức mạnh của Linh – sự kiên định, bình tĩnh nhưng cực kỳ quyền lực. Lần đầu tiên, anh cảm thấy bị “đứng trước vành móng ngựa” bởi chính người vợ mình từng coi là hiền lành, cam chịu.
– “Từ nay, tất cả sẽ minh bạch. Em xứng đáng biết hết, Bin xứng đáng được sống đủ đầy,” – Linh nhấn mạnh, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Dũng không nói gì thêm, chỉ im lặng, cúi đầu, trong lòng vừa hối lỗi vừa kinh ngạc trước sức mạnh và sự tỉnh táo của Linh.
Và từ hôm đó, mọi bí mật, mọi khoản chi tiêu, mọi tài sản đều được giải trình minh bạch, tạo nên một cú sốc không thể nào quên – cả với Dũng, cả với Linh – nhưng đồng thời mở ra một chương mới cho gia đình họ, dựa trên sự tin tưởng và công bằng thực sự.
L;ạnh người chuyện 3 cô gái đêm đêm vẫy xe ở đèo Bảo Lộc…

Cơn mưa rả rích phủ màn sương trắng xóa lên đèo Bảo Lộc. Những sợi mưa mảnh như tơ trời, lặng lẽ đan vào nhau thành một tấm màn vô hình, che khuất tầm mắt của bất cứ ai có việc buộc phải đi qua con đường này lúc nửa đêm.
Dân tài xế đường dài gọi đoạn dốc quanh co ấy là “Khúc Cua Tử Thần”. Không phải vì tai nạn giao thông — dù cũng từng xảy ra — mà là vì những bóng người đứng bên vệ đường, lúc ẩn lúc hiện, giữa màn mưa và sương mù. Ba cô gái trẻ, áo trắng tóc dài, lúc nào cũng đứng im lìm nơi khúc cua số 7, vẫy xe trong câm lặng.

Nhiều tài xế kể lại rằng họ dừng xe vì tưởng là người cần giúp đỡ, nhưng khi vừa mở cửa thì cả ba cô gái… biến mất. Có người quay đầu xe bỏ chạy, có người câm nín lái tiếp mà không dám ngoái đầu lại. Nhưng cũng có người — ít lắm, một vài người — cho rằng mình đã cho các cô lên xe thật sự. Họ kể lại, khi qua khỏi đèo, ngoảnh nhìn ghế sau thì chỉ thấy vũng nước mưa đọng lại trên ghế, lạnh ngắt như băng.
Một tài xế già tên Ba Lực, người từng cầm vô lăng hơn ba mươi năm, thề rằng ông sẽ không bao giờ lái qua đèo Bảo Lộc sau 11 giờ đêm, sau cái đêm ông gặp họ. “Không phải là người,” ông nói, giọng run run. “Mắt họ… sâu hoắm, đen như đáy giếng…”
Có lời đồn, ba cô gái là nạn nhân của một vụ tai nạn xe khách năm nào — chiếc xe lao xuống vực trong đêm mưa, không ai sống sót. Xác ba cô gái không bao giờ được tìm thấy. Cũng có người kể rằng, họ là hồn ma oan khuất của ba chị em bị giết hại khi đi bộ qua đèo xin việc, cách đây hàng chục năm. Không ai biết sự thật. Chỉ biết, đèo Bảo Lộc sau nửa đêm, mưa và sương sẽ dẫn lối cho những linh hồn chưa siêu thoát.
Và nếu một ngày bạn phải lái xe qua đèo trong mưa… đừng dừng lại. Dù ai đó có vẫy gọi.