Phú bà ch ấp nhận trả 20 triệu mỗi tháng cho mấy тнằиgcυ trẻ khỏe ở quán BayĐêm chỉ để nghe nó hát
Ở thành phố Quảng Giang, ai mà chẳng biết đến bà Thúy Lan, 47 tuổi — vợ một chủ doanh nghiệp xây dựng giàu có, ở biệt thự mặt hồ Tân Phúc.
Chồng đi công tác triền miên, con thì du học, bà Lan cô đơn đến phát sợ.
Thế rồi một tối, trong buổi tiệc sinh nhật bạn, bà được rủ đến
Nơi ấy ánh đèn tím rực, tiếng nhạc dập dìu, và những chàng trai trẻ khỏe – giọng ngọt như mật, dáng lại chuẩn như người mẫu.
Lần đầu nghe Minh Kha, chàng trai mới 25 tuổi, cất giọng hát “Tình thôi xót xa”, bà Lan như bị thôi miên.
Cảm giác vừa lạ lẫm vừa trẻ lại, như mình 20 tuổi.
Từ hôm đó, bà đặt phòng VIP riêng, chỉ để nghe Kha hát, trả hẳn 20 triệu mỗi tháng — “chỉ cần hát cho chị nghe thôi, đừng làm gì khác”.
Kha cười hiền, giọng nhỏ nhẹ:
“Em chỉ cần chị vui là được.”
Rồi bà Lan đến mỗi tối, cứ 8 giờ là xe con đen bóng đỗ trước cửa “Bay Đêm”.
Nhân viên gọi bà là “Phú bà Lan Bay”, một người đàn bà chịu chơi, đẹp sang mà lại sòng phẳng.
Chồng bà – ông Hưng – nghi ngờ, nhưng không nói gì.Ông tưởng vợ đi spa, họp hội bạn.
Ai ngờ bà bỏ bê cả công ty, chỉ quanh quẩn ở quán hát đến 2, 3 giờ sáng, mắt đỏ hoe mà miệng vẫn cười.
Chồng thường xuyên đi qu;;a đê;m không về, tôi lé::n theo dõi lái ô tô theo hơn 100km rồi cuối cù ng phải đ::au đớ;;n thấy anh ôm một cô bé trẻ hơn mình 15 tu::ổi, tôi không thèm đ:;ánh ghe::n mà ng,ạo ng. hễ phi xe về thẳng nhà, và rồi đúng 2 tháng sau tôi bật cười ha hả khi nghe tin về cô ta…

Tôi lấy anh khi đã đủ chín chắn để hiểu hôn nhân chẳng bao giờ chỉ có màu hồng. Nhưng cái tôi không ngờ là… anh có thể ngang nhiên bỏ nhà đi qua đêm triền miên, chẳng thèm ngó ngàng đến vợ con.
Một đêm, nỗi uất nghẹn dâng lên đến cổ, tôi quyết định lén bám theo. Chiếc ô tô lướt vun vút trong đêm, hơn 100km đường dài, lòng tôi nặng như đá. Cuối cùng, tôi thấy cảnh tượng mà tim mình rách toạc: anh vòng tay ôm ấp một cô gái trẻ hơn tôi tới 15 tuổi.

Người ta bảo “vợ bắt gặp chồng ngoại tình” thì hoặc là khóc, hoặc là làm loạn. Nhưng tôi không. Tôi chỉ đứng nhìn, lạnh băng. Rồi tôi xoay xe, ngạo nghễ lái thẳng về nhà, không một giọt nước mắt.
Anh tưởng tôi sẽ ghen tuông, níu kéo, khóc lóc. Nhưng không. Tôi im lặng, coi như chẳng biết gì, sống như thể anh chỉ là một vị khách trọ.
Và rồi… đúng 2 tháng sau, tôi nghe tin chấn động: cô bồ trẻ kia đang khóc lóc vật vã, xin anh trả lại 1,2 tỷ đồng “tiền góp vốn làm ăn” mà cô ta đã dại dột dốc hết. Thì ra, chẳng phải anh chiều chuộng vì tình, mà là cô ta mới chính là “con mồi”.
Nghe đến đó, tôi bật cười ha hả. Thứ đàn ông như anh, chẳng cần tôi động tay, đời tự đưa “nghiệp” đến tận cửa.
Tôi đứng trong căn nhà đã lặng lẽ sang tên mình từ trước, lòng nhẹ tênh:
– “Anh cứ đi tìm niềm vui ngoài kia… nhưng nhớ, nơi này từ lâu đã chẳng còn chỗ cho anh quay về nữa.”