Cưới vợ hơn mình 19 tu-ổi vì “chị ấy trải đời, sâu sắc”, chàng trai trẻ bất ngờ khi đêm đầu tiên cô chỉ ngồi im không đụng đả gì, 3h sáng dậy đi vệ sinh anh mới táhỏa ra lý do…
“Anh nghĩ kỹ chưa? Chị hơn em gần hai chục tuổi đấy.” – Bạn bè, người thân ai cũng nói thế. Nhưng Nam chỉ cười:
“Em biết. Chính vì chị sâu sắc, từng trải nên em mới thấy yên tâm. Ở bên chị, em thấy mình trưởng thành hơn.”
Nam 25 tuổi, còn Hương – người phụ nữ anh chọn – đã 44. Cô là giảng viên đại học, góa chồng sớm, có một con trai đang du học ở Canada. Cuộc gặp gỡ của họ như một sự tình cờ định mệnh: Nam đến sửa máy in cho trường cô, còn Hương thì nhẹ nhàng cảm ơn, mời anh tách cà phê. Rồi sau nhiều lần trò chuyện, Nam say mê cách Hương lắng nghe và nói chuyện – chậm rãi, từng câu như rót mật. Cô không xinh trẻ như những cô gái anh từng quen, nhưng ánh mắt biết điều và giọng nói trầm ấm khiến anh không thể dứt.
Sau nửa năm, Nam ngỏ lời cầu hôn. Hương ngần ngại: “Em còn trẻ, chị đã đi gần hết thanh xuân rồi.” Nhưng anh nắm tay cô, kiên định: “Em cần một người hiểu mình, không phải một cô gái để trưng diện.”
Đám cưới diễn ra giản dị, không hoa mỹ, chỉ vài chục khách mời thân quen. Nam hạnh phúc, tin rằng mình đã chọn đúng. Anh mong đêm tân hôn sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống ấm êm, tràn đầy yêu thương.
Nhưng đêm đó, khi cánh cửa phòng khép lại, không khí bỗng lạ lùng. Hương ngồi ở mép giường, im lặng. Nam nhẹ nhàng lại gần, đặt tay lên vai cô, thì Hương khẽ né đi, mỉm cười gượng:
“Em mệt rồi, mình ngủ nhé.”
Anh hơi ngạc nhiên, nghĩ có lẽ cô ngại. Nhưng suốt cả đêm, Hương chỉ nằm nghiêng quay lưng, hơi thở đều đều, lạnh lẽo đến khó tả. Nam trằn trọc, cố không nghĩ ngợi. “Có lẽ chị ấy mệt thật,” anh tự an ủi.
Đến khoảng 3 giờ sáng, Nam choàng tỉnh dậy vì nghe tiếng cửa phòng tắm mở khẽ. Anh thấy Hương khoác áo choàng, đi chậm rãi. Khi ánh đèn trong phòng tắm hắt ra, anh khẽ nhìn theo – và rồi bàng hoàng chết lặng.
Trên tấm gương, phản chiếu lưng trần của Hương – là những vết sẹo dài chằng chịt từ vai xuống hông. Cô ngồi xuống, mở ngăn tủ, lấy ra ống thuốc bôi và gạc y tế. Bàn tay run run, ánh mắt buồn bã như đang giấu cả một nỗi đau.
Nam đứng chết trân. Trong đầu anh vang lên hàng loạt câu hỏi: Những vết thương đó là gì? Quá khứ của chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Anh không biết, chính đêm ấy – là khởi đầu cho chuỗi ngày ám ảnh, khi anh dần phát hiện ra người vợ hơn 19 tuổi của mình đang che giấu một bí mật lớn hơn anh từng tưởng tượng
Hé l/ộ TIN NHẮN CUỐI CÙNG người bố với cô giáo của con, vỏn vẹn 5 chữ mà r:u:ngm:inh quá

Thi thể của anh D. cũng đã được tìm thấy lúc 16 giờ 30 chiều 15/10, ít giờ sau khi thi thể của 2 con gái được tìm thấy.
Sự việc anh Võ Văn D. (32 tuổi, ở thôn 6, xã Kim Liên, tỉnh Nghệ An) nghi ôm 2 con gái nhảy sông tự tử đã khiến dư luận vô cùng bàng hoàng, đau xót. Nguồn tin trên báo
Tuổi Trẻ Online cho biết, đến khoảng 16 giờ 30 phút chiều 15/10, thi thể anh D. đã được tìm thấy trên sông Lam.
Trước đó ít giờ, thi thể của 2 con gái anh D. là cháu Võ Hạ B. (5 tuổi) và Võ Gia T. (4 tuổi) cũng đã được tìm thấy. Cụ thể, nguồn tin trên báo
VnExpress cho hay, lúc 13 giờ 55 phút, lực lượng tìm kiếm phát hiện thi thể bé gái đầu tiên ở hạ nguồn sông Lam, gần cầu Cửa Hội, cách vị trí phát hiện dấu vết ban đầu ở cầu Bến Thủy I khoảng 18km.
Khoảng 30 phút sau, thi thể cháu bé thứ hai được tìm thấy ở đoạn hạ nguồn sông Lam gần biển Cửa Lò, tỉnh Nghệ An.

Sau gần 2 ngày xảy ra sự việc, thi thể các nạn nhân đã được tìm thấy. (Ảnh: Tiền Phong)
Thi thể 2 cháu bé sau đó được bàn giao cho gia đình. Trong chiều nay, gia đình chị Y. – mẹ 2 cháu bé sẽ đưa thi thể 2 con về quê an táng. Thông tin về vụ việc khiến dư luận vô cùng đau lòng. Trên mạng xã hội, mọi người gửi lời chia buồn đến gia quyến, mong gia đình, đặc biệt là chị Y. sớm vượt qua mất mát quá lớn này.
Cũng theo nguồn tin trên Tuổi Trẻ Online, cô Nguyễn Thị Hồng – Hiệu trưởng Trường mầm non Nam Giang, xã Kim Liên, tỉnh Nghệ An bày tỏ, nhà trường rất đau buồn trước sự việc 2 học sinh đột ngột qua đời. Cháu B. và cháu T. rất ngoan ngoãn và lễ phép.
Cô Hiệu trưởng chia sẻ, bình thường, cháu B. và T. được ông bà nội đón về sau 16 giờ 30. Tuy nhiên, khoảng 15h chiều thứ 7 (ngày 11/10) và thứ 2 (13/10), anh D. đến xin phép cô giáo chủ nhiệm đón hai con gái “về đi chơi với bố”.
Do có bố đến tận trường đón các con nên các cô giáo cũng nghĩ không có chuyện gì. Nhưng chỉ ít giờ sau khi đón con vào buổi chiều 13/10, anh D. nhắn tin cho cô giáo chủ nhiệm của các con với nội dung gia đình cảm ơn cô đã nuôi dạy các cháu. Theo lời cô Hồng, sau đó chị Y. gọi lại cho cô giáo chủ nhiệm báo có chuyện chẳng lành. Các cô giáo hy vọng anh D. chỉ dọa vợ, đưa con đi đâu đó, không ngờ lại xảy ra chuyện đau lòng đến vậy.

Dư luận vô cùng bàng hoàng và đau lòng trước bi kịch của gia đình anh D., chị Y.
Trước đó, người dân ở hiện trường đã trình báo cơ quan công an sau khi phát hiện 3 bố con anh D. đứng trên cầu rồi biến mất đột ngột. Tại hiện trường có bỏ lại một chiếc xe máy và 2 cặp sách của trẻ em.
Nhận tin báo, lực lượng chức năng nhanh chóng có mặt và tổ chức tìm kiếm các nạn nhân. Sau gần 2 ngày xảy ra sự việc, thi thể của 3 bố con đã được tìm thấy.
Nguồn tin trên báo Dân trí cho hay, trước khi xảy ra sự việc, anh D. và chị Y. xảy ra mâu thuẫn không thể dung hòa và đã sống ly thân. Hơn 2 tháng trước, chị Y. đưa 2 con về quê ngoại ở Hưng Yên nhưng không lâu sau, anh D. đã đón các con về Nghệ An. Đến ngày 13/10 thì bi kịch đau lòng xảy ra.
Chồng vừa ch;/ôn c/ất cho vợ xong thì nhận được tin nhắn từ tài khoản ngân hàng của cô, nội dung đi kèm khiến anh suýt phát đi/ê;n ngay giữa ngh.ĩa tra.ng, không thể ngờ được...

Vợ tôi – Mai – m;/ất vì đ;/ột q/uỵ, khi đang ngồi soạn nốt bản kế hoạch ở công ty.
Không dấu hiệu báo trước, không lời trăn trối. Cô ấy gục xuống bàn làm việc vào một buổi chiều.
Chúng tôi chưa có con. Vẫn đang trả góp căn hộ 2 phòng ngủ.
Ta;/ng lễ diễn ra đơn giản, đúng như những gì Mai luôn mong. Tôi như người m/ất hồn suốt ba ngày. Mắt ráo hoảnh, nhưng tim thì như ai bóp chặt từng nhịp.
Ngày ch;/ôn cất, sau khi mọi người đã ra về gần hết, tôi ở lại nghĩa trang, ngồi gục bên mộ.
Điện thoại rung. Tài khoản của NGUYEN T. MAI vừa chuyển 300.000.000 VND đến tài khoản NGUYEN V. T
Tôi ch;/ết sững. Tài khoản của Mai? Không thể nào. Cô ấy m;/ất rồi.
Làm sao có thể…?

Tôi run tay mở ứng dụng ngân hàng – tài khoản của Mai vẫn còn đăng nhập sẵn trong máy tôi. Cô chưa từng đổi mật khẩu, vì chẳng bao giờ cô gi;/ấu tôi điều gì cả… tôi tưởng vậy.
Lịch sử giao dịch rõ rành rành. Giao dịch chuyển khoản được thực hiện vào 9:42 sáng hôm nay – 30 phút sau khi hạ huyệt.
Số dư trong tài khoản gần như cạn sạch.
Tôi bật dậy. Não quay cuồng. Tim đập dồn dập như có trăm nhịp đan chồng lên nhau.
5 phút sau nhận thêm lời nhắn. Tôi ch;/ết đứng hoàn toàn…nội dung tin nhắn khiến tôi rùng mình:
“Anh hãy kiểm tra két sắt ở nhà. Mọi thứ em để lại đều có lý do. Tin tưởng em, anh sẽ hiểu mọi chuyện.”
Tôi đứng bật dậy giữa nghĩa trang, gió lạnh quấn quanh, tim như muốn vỡ ra. Mai – người vợ vừa ra đi – vẫn để lại một thông điệp và tài sản bí mật, dường như được sắp xếp trước để tôi tìm thấy và xử lý.
Quay về nhà, tôi chạy thẳng vào phòng làm việc của Mai, mở két sắt – tay run rẩy. Bên trong là tập hồ sơ, giấy tờ quan trọng, hợp đồng, và vài bức thư tay. Mỗi món đều rõ ràng, có chú thích, sắp xếp ngăn nắp. Tôi lật từng trang, mắt trợn tròn khi đọc những dòng ghi chú của cô:
– “Nếu em không còn, anh hãy sử dụng những thứ này để bảo vệ bản thân, tài sản, và tương lai của mình. Em đã chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng, để anh không phải lạc lối.”
Cảm giác vừa mất mát, vừa kinh ngạc dồn lên. Tôi đứng giữa phòng, tim dồn dập, không ngờ rằng Mai – dù đã ra đi – vẫn để lại dấu vết để dẫn tôi qua cú sốc này, vừa là lời nhắc nhở, vừa là bài học về sự chuẩn bị và tình yêu sâu sắc.
Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng cô ấy vẫn đang bảo vệ tôi theo cách riêng, thông qua những gì cô ấy để lại, và mọi quyết định sắp tới của tôi sẽ phải dựa vào những manh mối tinh tế này.