Tôi b/ầu 6 tháng chồng bảo ăn mỳ tôm hoặc nhịn…
Hương ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ trong căn bếp chật hẹp. Cái bụng bầu sáu tháng nhô lên, căng tròn dưới lớp áo mỏng đã sờn. Đêm khuya, ánh đèn neon trên trần nhà chập chờn, lúc sáng lúc tối, như chính tâm trạng của cô lúc này. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, nhưng không át nổi tiếng bụng cô réo lên từng cơn. Đói. Đói đến cồn cào.
Cô nhìn bát mì tôm để nguội trên bàn. Gói mì rẻ tiền, loại mà người ta bán đầy ở chợ, mùi dầu chiên xộc lên mũi. Chồng cô, Nam, đã ném nó xuống trước mặt cô cách đây một tiếng, kèm theo một câu nói lạnh lùng: “Ăn mì tôm, hoặc nhịn.” Không một lời giải thích, không một ánh mắt thương cảm. Anh ta quay lưng, bước ra khỏi căn bếp, để lại Hương với sự tủi thân và nỗi sợ hãi mơ hồ.
Hương không phải người yếu đuối. Cô từng là một cô gái mạnh mẽ, từng làm việc ở một công ty nhỏ, tự lập và tự hào về bản thân. Nhưng từ khi mang thai, cô nghỉ việc theo lời khuyên – hay đúng hơn là mệnh lệnh – của Nam. Anh bảo cô phải ở nhà, chăm lo cho gia đình, rằng đó là “nghĩa vụ của người vợ.” Nhưng giờ đây, trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, cô cảm thấy mình như bị giam cầm. Nam thay đổi. Từ một người chồng dịu dàng, anh trở nên cục cằn, lạnh lùng, và đôi khi tàn nhẫn. Những câu nói như lưỡi dao cứa vào tim cô ngày càng nhiều, đặc biệt từ khi cô mang thai.
Cô đưa tay xoa bụng, thì thầm: “Con ơi, mẹ xin lỗi.” Đứa bé trong bụng khẽ động đậy, như muốn an ủi cô. Nhưng cơn đói không buông tha. Hương nhìn bát mì tôm, ngập ngừng. Cô biết ăn thứ này không tốt cho con, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Tủ lạnh trống rỗng. Nam đã mang hết tiền đi đâu đó, và cô không có đồng nào trong tay.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng nuốt xuống nỗi tủi hờn. “Chỉ lần này thôi,” cô tự nhủ, rồi cầm đôi đũa lên, gắp một sợi mì. Nhưng trước khi cô kịp đưa lên miệng, một tiếng động lớn từ phòng khách khiến cô giật mình. Tiếng kính vỡ. Tiếng bước chân nặng nề. Và rồi, giọng Nam vang lên, đầy giận dữ: “Hương! Ra đây ngay!”
Hương vội đứng dậy, tim đập thình thịch. Cô bước ra phòng khách, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào, tạo những bóng mờ kỳ lạ trên tường. Nam đang đứng đó, tay cầm một chai rượu, mắt đỏ ngầu. Một chiếc cốc thủy tinh nằm vỡ tan dưới sàn.
“Em làm gì trong bếp mà lâu thế?” Nam gầm lên. “Lại ngồi than thân trách phận hả? Tôi đã bảo rồi, đừng có làm phiền tôi!”
Hương run rẩy, cố giữ bình tĩnh. “Em… em chỉ định ăn gì đó. Anh bảo em ăn mì tôm mà.”
Nam cười khẩy, bước tới gần cô. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi Hương. “Ăn mì tôm hay nhịn, thế mà cũng phải nghĩ lâu thế à? Cô đúng là vô dụng.”
Những lời nói của Nam như từng nhát búa đập vào lòng cô. Hương muốn phản kháng, muốn hét lên rằng cô đang mang thai đứa con của anh, rằng cô cần được chăm sóc, cần được yêu thương. Nhưng cô im lặng. Cô sợ. Không chỉ sợ Nam, mà còn sợ điều gì đó sâu thẳm hơn, một cảm giác bất an đang lớn dần trong lòng.
Đêm đó, Hương không ngủ được. Nam đã say khướt, ngã vật ra sofa, tiếng ngáy của anh vang lên như một bản nhạc ghê rợn. Hương nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà. Cô nghĩ về những ngày đầu quen Nam, khi anh còn là một người đàn ông dịu dàng, luôn mang hoa đến tặng cô sau giờ làm. Điều gì đã khiến anh thay đổi? Hay anh vốn dĩ đã luôn như vậy, và cô chỉ vừa nhận ra?
Sáng hôm sau, Nam rời nhà từ sớm, không nói một lời. Hương quyết định lục tìm trong nhà, hy vọng tìm được ít tiền lẻ hoặc thứ gì đó để mua đồ ăn. Cô mở các ngăn kéo, kiểm tra từng góc tủ, nhưng chỉ tìm thấy những tờ hóa đơn cũ và vài đồng xu lẻ. Khi cô kéo ngăn kéo bàn làm việc của Nam, một thứ bất ngờ rơi ra: một chiếc chìa khóa nhỏ, cũ kỹ, buộc vào một sợi dây đỏ.
Hương cầm chiếc chìa khóa lên, tò mò. Cô chưa từng thấy nó trước đây. Nó không giống chìa khóa cửa nhà hay xe máy. Có lẽ là chìa khóa của một ổ khóa cũ, hoặc… một căn phòng bí mật? Căn nhà này vốn là của bố mẹ Nam, nhưng họ đã mất từ lâu, để lại ngôi nhà cho anh. Hương chợt nhớ đến cánh cửa nhỏ ở góc hành lang, luôn khóa chặt, mà Nam bảo là “phòng chứa đồ cũ, không có gì quan trọng.”
Cô bước đến cánh cửa đó, tim đập thình thịch. Chiếc chìa khóa vừa khít với ổ khóa. Khi cô xoay chìa, một tiếng “cạch” vang lên, và cánh cửa từ từ mở ra.
Bên trong là một căn phòng nhỏ, tối om, đầy mùi ẩm mốc. Hương bật công tắc đèn, nhưng bóng đèn đã hỏng. Cô lấy điện thoại, bật đèn pin, và ánh sáng yếu ớt quét qua căn phòng. Những chiếc hộp gỗ cũ kỹ chất đống ở một góc. Một chiếc bàn nhỏ đầy bụi, trên đó là một cuốn sổ bìa da đen. Hương bước tới, tay run rẩy mở cuốn sổ ra.
Những trang giấy bên trong đầy những dòng chữ viết tay, nét chữ của Nam. Nhưng nội dung khiến Hương lạnh sống lưng. Đó không phải nhật ký, mà là một danh sách. Danh sách những cái tên, ngày tháng, và số tiền. Bên cạnh mỗi cái tên là những ghi chú kỳ lạ: “Đã xử lý,” “Chưa trả đủ,” “Cần theo dõi.” Một vài cái tên bị gạch ngang bằng mực đỏ.
Hương lật nhanh hơn, tim đập thình thịch. Ở trang cuối, cô thấy tên mình: “Hương – 6 tháng – Chưa xử lý.” Bên cạnh là một con số: “5 triệu.”
Cô buông cuốn sổ xuống, chân mềm nhũn. “Chưa xử lý” là gì? Tại sao tên cô lại ở đây? Và số tiền đó có nghĩa gì? Hương cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô muốn chạy, muốn hét lên, nhưng cô biết mình không thể. Không phải bây giờ, khi cô đang mang thai, khi cô không có nơi nào để đi.
Đột nhiên, cô nghe tiếng xe máy dừng trước nhà. Nam đã về. Hương vội đóng cuốn sổ, nhét lại chỗ cũ, khóa cửa phòng và chạy về bếp. Khi Nam bước vào, cô giả vờ đang rửa bát, cố gắng che giấu sự hoảng loạn.
“Đi chợ chưa?” Nam hỏi, giọng vẫn lạnh lùng.
“Chưa… chưa có tiền,” Hương lí nhí.
Nam ném một tờ 50 nghìn xuống bàn. “Đi mà mua cái gì ăn được. Đừng để tôi phải nghe cô than đói nữa.”
Hương gật đầu, nhưng trong đầu cô, hàng trăm câu hỏi đang gào thét. Cô biết mình phải tìm hiểu sự thật, nhưng cô cũng biết rằng đối mặt với Nam bây giờ là quá nguy hiểm.
Những ngày tiếp theo, Hương sống trong nỗi sợ hãi tột độ. Cô bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ: cách Nam luôn khóa điện thoại, những cuộc gọi anh nhận vào ban đêm, và cả những lần anh biến mất hàng giờ mà không giải thích. Cô quyết định hành động. Một buổi sáng, khi Nam ra ngoài, Hương quay lại căn phòng bí mật. Lần này, cô mang theo một con dao nhỏ, phòng trường hợp xấu nhất.
Cô lục lọi kỹ hơn, và dưới một tấm ván gỗ lỏng lẻo, cô tìm thấy một chiếc hộp sắt. Bên trong là những tấm ảnh, giấy tờ, và… một khẩu súng. Hương run rẩy cầm khẩu súng lên. Nó lạnh và nặng, như chính sự thật cô sắp đối mặt. Trong số giấy tờ, cô tìm thấy một hợp đồng. Một hợp đồng mua bán. Không phải nhà, không phải đất, mà là… trẻ sơ sinh.
Hương cảm thấy máu đông lại trong người. Hợp đồng ghi rõ: Nam đã ký thỏa thuận với một tổ chức bí mật, hứa sẽ giao đứa con của họ sau khi sinh, đổi lại là 50 triệu đồng. Số tiền 5 triệu trong cuốn sổ có lẽ là khoản ứng trước. Hương không thể tin nổi. Người chồng mà cô yêu thương, người cha của đứa con cô đang mang, lại có thể bán con mình.
Đêm đó, Hương đối mặt với Nam. Cô cầm con dao trong tay, đứng trước mặt anh, giọng run rẩy nhưng cương quyết: “Anh đã làm gì, Nam? Tại sao tên tôi lại trong cuốn sổ đó? Anh định bán con chúng ta?”
Nam sững sờ, nhưng chỉ trong giây lát. Anh cười, một nụ cười lạnh lẽo. “Cô biết rồi à? Tốt. Vậy thì tôi không cần phải giả vờ nữa.”
Hương lùi lại, tay siết chặt con dao. “Tại sao? Tại sao anh lại làm thế?”
Nam bước tới, ánh mắt sắc lạnh. “Vì tiền, Hương. Cô nghĩ tôi muốn sống mãi trong cái nhà này, với một người vợ vô dụng như cô? Đứa bé này là cơ hội để tôi đổi đời.”
Hương hét lên, nước mắt tuôn rơi. “Đó là con của chúng ta! Anh không có tim sao?”
Nam cười lớn, nhưng rồi, bất ngờ, anh dừng lại. Mắt anh mở to, miệng há ra như muốn nói gì đó, nhưng không kịp. Một tiếng súng vang lên, và Nam ngã xuống, máu loang ra sàn.
Hương quay lại, hoảng loạn. Đứng sau lưng cô là một người phụ nữ, tay cầm khẩu súng – khẩu súng mà Hương tìm thấy trong hộp sắt. Người phụ nữ đó nhìn cô, giọng bình tĩnh đến đáng sợ: “Đừng sợ, Hương. Tôi là người đã thuê Nam. Nhưng tôi không cần đứa bé nữa. Tôi cần cô.”
Hương ngã quỵ xuống, đầu óc trống rỗng. Người phụ nữ bước tới, đặt tay lên vai cô. “Cô sẽ sinh đứa bé, và tôi sẽ nuôi nó. Nhưng cô… cô sẽ làm việc cho tôi. Hoặc là chết.”
Cú twist cuối cùng khiến Hương nhận ra, cô không chỉ là nạn nhân của Nam, mà còn là con mồi trong một trò chơi lớn hơn, một mạng lưới mà cô chưa bao giờ ngờ tới. Và giờ đây, cô không chỉ đấu tranh để bảo vệ đứa con trong bụng, mà còn để giữ lấy chính mạng sống của mình.
Chị gái mượn em trai 350 triệu để chữa bệnh, em bắt chị viết giấy nợ, ai dè khi về nhà mở tờ giấy ra xem, chị sữngsờ

Ngọc ngồi lặng bên cửa sổ bệnh viện, mắt đỏ hoe. Bác sĩ vừa thông báo chị cần phải phẫu thuật gấp, chi phí lên đến hàng trăm triệu đồng. Gia đình chồng làm nông, kinh tế bấp bênh, số tiền quá lớn chẳng biết xoay đâu ra. Nhìn hai đứa con còn nhỏ, lòng chị đau như cắt.
Trong cơn tuyệt vọng, Ngọc nghĩ đến Hưng – em trai ruột. Hưng từ nhỏ đã hiếu học, sau này lập nghiệp ở thành phố, công việc ổn định, cuộc sống khấm khá hơn. Nhưng từ ngày lấy chồng, Ngọc ít liên lạc vì sợ mang tiếng “chị nhờ vả em”. Lần này, không còn cách nào khác, chị quyết định gọi cho Hưng.
Đầu dây bên kia, giọng em trai trầm ổn:
– Chị cần bao nhiêu?
Ngọc nghẹn ngào:
– Bác sĩ bảo ít nhất 350 triệu… Chị biết số tiền này lớn lắm, nhưng chị không còn cách nào khác.
Im lặng vài giây, rồi Hưng đáp:
– Được. Nhưng chị phải viết giấy nợ.
Câu nói khiến Ngọc chết lặng. Chị vốn nghĩ tình ruột thịt không cần tính toán, không ngờ Hưng lại thẳng thắn như vậy. Dù trong lòng buồn tủi, nhưng vì mạng sống, Ngọc đành gật đầu.
Ngày hôm sau, Hưng mang tiền đến. Anh rút sẵn tờ giấy trắng, nghiêm giọng:
– Chị viết đi. Ghi rõ số tiền 350 triệu, hẹn ngày trả.
Ngọc run run cầm bút, từng dòng chữ như những nhát dao cứa vào lòng. Chị không oán trách, chỉ thấy nghẹn ngào. Viết xong, chị nhận tiền, rối rít cảm ơn rồi quay về bệnh viện làm thủ tục phẫu thuật.
Ca mổ thành công, nhưng cơ thể yếu ớt khiến chị mất nhiều thời gian hồi phục. Mỗi lần nhìn tờ giấy nợ cất trong túi, tim chị lại nhói đau: “Em trai mình tính toán đến thế sao? Hay tình cảm chị em vốn dĩ mong manh vậy thôi?”
Một tháng sau, khi sức khỏe ổn định, Ngọc trở về nhà. Một buổi chiều, chị lục túi lấy giấy nợ ra xem lại. Cẩn thận mở từng nếp gấp, ánh mắt chị dừng lại ở dòng chữ cuối cùng.
Bên dưới phần chữ chị viết, có thêm vài dòng của Hưng, nét bút ngay ngắn, dứt khoát:
“Nếu chị trả được, em sẽ lấy lại tiền.
Nếu chị không trả nổi, coi như món quà em dành cho chị.
Điều kiện duy nhất: từ nay chị phải sống thật khỏe mạnh, đừng bỏ mặc bản thân. Em không cần gì khác ngoài việc chị sống lâu bên các cháu và luôn nhớ rằng em trai này vẫn thương chị như ngày nào.”
Ngọc chết lặng. Nước mắt chị rơi lã chã xuống trang giấy. Hóa ra, tờ giấy nợ kia không phải để ràng buộc, mà là để giữ thể diện cho chị. Hưng hiểu rõ chị gái luôn tự trọng, không muốn ai nói mình đi xin xỏ. Bắt viết giấy nợ chính là cách để chị cầm tiền trong danh nghĩa “vay mượn”, chứ không phải ban ơn.
Chị ôm tờ giấy vào ngực, nghẹn ngào gọi cho em trai:
– Hưng ơi… sao em lại làm vậy?
Đầu dây bên kia, Hưng khẽ cười:
– Em biết chị thương chồng con, không muốn mang tiếng sống nhờ vào em. Có tờ giấy nợ, chị sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Còn tiền… chỉ là thứ nhỏ bé thôi. Em chỉ cần chị còn ở đây, còn gọi em một tiếng “em trai” là đủ.
Ngọc bật khóc nức nở, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Chị nhận ra, đôi khi yêu thương không cần nói bằng lời, mà giấu trong những điều tưởng chừng lạnh lùng.
Từ đó, mỗi lần nhìn tờ giấy nợ, Ngọc không còn thấy nặng nề nữa. Trái lại, chị coi đó như báu vật, minh chứng cho tình cảm máu mủ thiêng liêng. Chị dặn lòng phải sống thật khỏe, để không phụ tấm lòng của em trai.
Và câu chuyện ấy, mỗi khi nhắc lại, vẫn khiến cả gia đình rưng rưng xúc động – bởi đằng sau sự nghiêm khắc bề ngoài, lại là tình thương chan chứa, không gì có thể thay thế.
